Đặc Công Cuồng Phi _ Chương 60 (3)

Chương 60: Chuyện vui ngoài ý muốn (3)

Edit: Hàn Băng

Nguồn edit: hanbangcu.wordpress.com

309984_611136928899310_256585035_n (1)

Tô Tất đang quan sát cây cung thì bên ngoài có một chiếc xe ngựa lộng lẫy chạy qua.

Xe ngựa phi thường lộng lẫy, độc một màu trắng, bốn phía được khảm mã não, hồ phách, minh châu, thạch anh và các loại đá quý khác, rèm che bay bay, bông tua xanh nhạt rủ xuống, lộng lẫy quý phái.

Gió thổi làm một góc của rèm che bay lên, trong xe có một thiếu nữ đang nhìn Tô Tất qua cửa sổ, sắc mặt hung ác, quay về phía phu xe hô lên một tiếng: «Trương bá, dừng xe!»

«Hinh nhi, sao vậy? Sắp tới phủ rồi, dừng trên đường làm gì?» Một giọng nói ôn nhã vang lên.

Khuôn mặt Mộ Dung Hinh vô cùng xinh đẹp, nàng mặc một bộ váy màu xanh biếc, vạt áo thêu những bông hoa màu tím nhạt, tóc được vấn thành một búi tinh tế, vài lọn tóc đen rơi trên xương quai xanh trắng nõn, trên chân là một đôi giày mạ vàng đính trang sức đá quý.

Đây là xe ngựa của Mộ Dung phủ, cũng chính là phủ Mộ Dung đại tướng quân của Dung phi, trong xe có hai người, nam là Mộ Dung phủ nhị thiếu gia Mộ Dung Minh, nữ là tứ tiểu thư Mộ Dung Hinh. Hai người bọn họ mấy ngày trước qua nhà bà ngoại mừng thọ, hiện đang trên đường hồi phủ.

«Nhị ca, huynh đoán xem muội vừa nhìn thấy ai.» Mộ Dung Hinh nhướng mày đắc ý, nhưng hận ý trong đáy mắt vẫn không giảm đi chút nào.

«Ai?» Mộ Dung Minh không để ý nói.

«Tô Tất! Hừ, thật là thiên đường có đường nàng không đi, địa ngục không cửa nàng lại tới! Nếu nàng trốn trong Ninh vương phủ, muội cũng chẳng thể làm gì được, nhưng nàng lại ra ngoài đi dạo, đây không phải là cho chúng ta cơ hội hay sao!» Mộ Dung Hinh một bộ dáng nhìn thấy kẻ thù hận đến đỏ mắt.

Cái tên Tô Tất này, chỉ cần là người trong phủ Mộ Dung đại tướng quân, thì không thể không biết.

«Muội đừng làm càn, Ninh vương phi không phải người muội có thể động đến.» Mộ Dung Minh nghiêm mặt ngăn cản, «Cho dù muội có ý nghĩ này, cũng phải trở về phủ xin ý kiến của lão thái quân đã rồi nói sau, Tô Tất có thể khiến phủ Mộ Dung tướng quân của chúng ta liên tiếp phải chịu tổn thất như vậy, sự cơ trí và tài năng của nàng là điều mà chúng ta không thể khinh thường.»

«Nhị ca, huynh sao lại nhát gan như vậy? Nàng là Ninh vương phi thì thế nào? Không phải chỉ là một vương phi bị thất sủng thôi sao? Nghe nói Ninh vương đến giờ vẫn chưa sủng hạnh nàng, nàng không sinh được một đứa con nào, ta xem vị trí Ninh vương phi của nàng còn có thể chống đỡ được bao lâu.» Huống hồ Ninh vương còn dẫn con riêng từ bên ngoài về, đây không phải là đang tuyên bố việc Tô Tất bị thất sủng là thật sao? Ninh vương há có thể vì một người chết mà trở mặt với phủ Mộ Dung đại tướng quân?

«Hinh nhi, muội đừng kích động!» Mộ Dung Minh nhíu chặt mày, hắn hiểu rõ tính tình muội muội của mình, nàng không đủ sức đấu lại Tô Tất, nếu cứ xông lên như vậy, chỉ thiệt thòi cho bản thân.

«Nhị ca, huynh đừng yếu đuối như vậy! Chẳng lẽ huynh đã quên nàng ức hiếp Mộ Dung phủ chúng ta như thế nào sao? Huyền thiết chủy thủ của tiểu cô cô bị nàng cướp mất thì thôi, nhưng tam tỷ, tam tỷ bị nàng ta ép phải chết! Huynh có thể nuốt được cục hận này, nhưng muội không thể!» Mộ Dung Hinh hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Dung Minh, sau đó phi thân nhảy xuống xe ngựa.

«Hinh nhi, muội đừng quên, võ công của nàng thấp nhất là bát cấp, muội định làm thế nào để đánh thắng nàng đây?» Mộ Dung Minh cuối cùng vẫn không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo nàng, giúp nàng thu dọn cục diện hỗn loạn. Ai bảo Hinh nhi là muội muội mà hắn yêu thương nhất chứ?

«Muội đánh không lại, thế nhưng nhị ca, huynh không phải đã đạt đến đỉnh của bát cấp rồi sao? Chẳng lẽ huynh không thể đánh lại nàng?» Mộ Dung Hinh đắc ý dào dạt nở nụ cười, không chút che giấu mưu kế của mình.

Khi bọn họ bước vào cửa hàng binh khí cũ nát, Ninh vương đang đứng khuất sau gian hàng bán rìu, nên Mộ Dung Hinh và Mộ Dung Minh không phát hiện ra sự có mặt của hắn.

Mộ Dung Hinh thấy cây cung trong tay Tô Tất, mặc dù đáy mắt hiện lên sự chán ghét, nhưng vẫn cao ngạo mở miệng nói: «Ông chủ, ta muốn cây cung này, bao nhiêu tiền?»

«Hả? Nhưng cây cung đó đã được bán rồi…..» Ông chủ Lý giơ giơ ngân phiếu trong tay, đây chính là một trăm lượng bạc, số tiền nhiều nhất thu được của cửa hiệu từ khi mới khai trương đến nay. Hăn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, rác rưởi góc tường vậy mà lại có thể bán được một trăm lượng!

«Không phải chỉ là một trăm lượng thôi sao? Được, ngươi bán cây cung này cho bổn tiểu thư, bổn tiểu thư trả ngươi với giá gấp đôi.» Mộ Dung Hinh không chút do dự đưa ngân phiêu hai trăm lượng ra. Tiền đối với nàng mà nói chỉ là phù du, nàng muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Ông chủ này hôm nay đúng là số phân chó. Ngày thường cửa hàng không có lấy một người hỏi han, hôm nay thì ngược lại, một người hai người ba người…..Bọn họ đều đến tranh nhau mua cái cung bỏ đi này. Hắn không khỏi tò mò, cây cung này đến tột cùng là có chỗ nào đặc biệt, sao bọn họ lại phải tranh giành như vậy?

Thật ra ông chủ đã đoán sai, Tô Tất là vì được Tiểu Ảnh báo cho, mà Mộ Dung Hinh, nàng đơn giản chỉ vì Tô Tất. Mặc kệ Tô Tất nhìn trúng cái gì, nàng đều muốn cướp, không vì cái gì khác, chỉ muốn chọc tức Tô Tất, để nàng ta xuất thủ trước.

«Ngươi còn thất thần ở đó làm gì? Mau đưa cung cho bổn tiểu thư, ngươi điếc rồi à?» Mộ Dung Hinh trừng mắt, hung tợn nhìn ông chủ Lý.

Ông chủ Lý cũng coi như là một người phúc hậu, hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn đem hai trăm lượng ngân phiếu trả lại cho Mộ Dung Hinh, tiếc nuối nói: «Mộ Dung tiểu thư, thật sự xin lỗi, nhưng có câu tiền trao cháo múc, cây cung này đã bán cho vị cô nương này rồi, không còn là cung của ta nữa, ta thật sự không có quyền quyết định.»

«Này, ngươi là người chết sao? Sao còn ngu hơn cả con lợn nữa vậy, cho ngươi tiền mà ngươi còn không lấy!» Mộ Dung Hinh lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày ném tới trước mặt ông chủ Lý, «Giờ thì sao? Ở đó có khoảng một nghìn lượng ngân phiếu, mua chiếc cung bỏ đi này của ngươi, đáng giá không?»

Một nghìn lượng…….Lợi nhuận của cửa hàng hắn một năm cùng lắm cũng chỉ có năm mươi lượng, một ngàn lượng này đủ để hắn sống trong hai mươi năm a……Cổ họng của ông chủ Lý ngứa ngáy khô khốc, muốn hừ cũng không hừ được, mắt hắn mở to nhìn những tờ ngân phiếu rơi trên mặt đất, lại mở to mắt nhìn về phía Tô Tất.

Vừa rồi sở dĩ hắn có thể kiên trì, là vì không đủ hấp dẫn, hiện tại sự cám dỗ của một nghìn lượng này thật sự là quá lớn, hắn có thể không để ý được sao?

Hắn cắn cắn môi dươi, nói với Tô Tất: «Vị cô nương này, có câu ai trả cao hơn thì người đó được…..Cái cung này, nếu người không nhất định phải mua, thì có thể tặng cho vị cô nương này được không?» Trong ấn tượng của hắn, Mộ Dung Hinh hung ác này so với Tô Tất đang mỉm cười từ tốn thì khó đối phó hơn, đây là cái mà người ta gọi là bắt nạt kẻ yếu, vốn đã trở thành thói hư tật xấu của con người, bình thường ra vẻ đạo mạo, nhưng đến thời khắc mấu chốt sẽ lộ ra bản chất của mình.

Tô Tất không khỏi hừ lạnh: «Một ngàn lượng? Hừ, ta ra giá một vạn lượng, nếu có thể ra giá cao hơn ta, thì ngươi cứ lấy đi.»

«Một vạn lượng? Chỉ để mua cái cung bỏ đi này sao? Ngươi không phải đang giết người đấy chứ!» Mộ Dung Hinh trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn Tô Tất.

Tô Tất đã quyết định phải khiến cho vị đại tiểu thư coi trời bằng vung này nôn ra máu, nàng chậm rãi cười nói: «Thế nào? Không phải ngươi có rất nhiều tiền ư? Chẳng phải ngươi dùng tiền để đánh người sao? Giờ thì thế nào, một vạn lượng cũng không trả được?»

Không phải không trả được, mà là vì một cái cung bỏ đi như thế này, thật sự là không đáng! Nhưng bây giờ Tô Tất cứ từng bước ép nàng đến đường cùng, nếu rút lui chẳng phải tuyên bố rằng mình chịu thua ư? Sao có thể?

Mộ Dung Hinh vênh cằm, vẻ mặt kiêu ngạo: «Không phải chỉ là một vạn lượng thôi sao? Cô nương ta coi như bố thí cho tên ăn mày ngươi, ta ra giá một vạn lẻ một lượng!»

Tô Tất cười nhạt, ném cây cung cho nàng, «Đường đường là tứ tiểu thư Mộ Dung gia, khi nói cần phải giữ mồm giữ miệng một chút.» Cuộc đối thoại của Mộ Dung Hinh và Mộ Dung Minh vừa rồi Tô Tất đã sớm nghe không sót một từ, tất nhiên đã đoán được thân phận của nàng.

Cây cung được làm bằng gỗ thô xấu xí, còn có vết nứt, không chỉ vậy, mặt trên còn phủ một lớp bụi dày, Mộ Dung Hinh còn chưa cầm lấy, đã một lần nữa ném lại nó vào trong rương gỗ, nghĩ lại chỉ vì một cái cung bỏ đi như thế này mà mất những một ngàn lẻ một lượng, nàng liền bắt đầu cảm thấy hối hận. Nhà nàng mặc dù có tiền, nhưng tiền nàng tiêu hàng tháng cùng lắm cũng chỉ trăm lượng, chưa từng bỏ ra nhiều tiền như thế này.

Nhưng Tô Tất vẫn không có ý định dừng tay, nàng lại nhìn thấy một cây thương có dây tua đỏ, cầm chơi một lúc, giả bộ gật gù: «Ừ, đúng là một thứ tốt, ông chủ, thương này bao nhiêu tiền?»

Ông chủ dự đoán hôm nay sẽ có hai con dê béo đến dâng bạc cho hắn, hắn liền vui vẻ tươi cười, lòng tham trỗi dậy, đứng lên nói: «Cây thương này sao, đây cũng không phải là cây thương bình thường, có rất nhiều lý do, năm đó…..»

Tô Tất không đợi hắn hồi tưởng lại chuyện xưa, đơn giản nói một câu: «Ngươi nói đi, rốt cuộc là bao nhiêu tiền.»

«Một……một nghìn lượng!» Ông chủ vốn muốn nói một trăm lượng, nhưng liếc mắt nhìn thấy cây cung bỏ đi đó, hắn nghĩ thứ đồ bỏ đi này mà có thể bán được một vạn lượng, chất lượng của cây thương này cũng không hơn kém là bao, lấy của các nàng một ngàn lượng cũng được đúng không?

«Được, ta mua.» Tô Tất tựa tiếu phi tiếu liếc Mộ Dung Hinh, «Mộ Dung tứ tiểu thư không muốn cướp của ta nữa sao?»

«Ông chủ! Ta ra giá hai nghìn lượng!» Bị Tô Tất khiêu khích, biết rõ đó là cái bẫy, nhưng nàng vẫn nhảy vảo.

Mộ Dung Minh quả thực không biết nói gì chỉ nhìn trời. Muội muội này của hắn bình thường nhìn cũng không ngốc lắm, nhưng sao giờ đứng trước mặt Ninh vương phi, bị khiêu khích vài câu liền biến thành đầu gỗ như vậy? Với tính cách của nàng, nếu tiếp tục náo loạn nữa, chỉ sợ toàn bộ kho tiền của phủ tướng quân đều bị dọn sạch. Hắn đã không thể khoanh tay đứng nhìn nữa rồi.

«Hinh nhi, đừng quấy nữa, mau theo huynh hồi phủ.» Mộ Dung Minh nghiêm mặt nói.

«Nhị ca, huynh đừng xen vào, đây là cuộc chiến của muội và nàng!» Mộ Dung Hinh hung ác dùng roi chỉ vào Tô Tất.

«Quái lạ, chúng ta thì có cuộc chiến gì? Nếu ta nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, không phải sao?» Tô Tất chậm rãi nói.

«Tô Tất, đừng tưởng rằng ngươi là Ninh vương phi thì ta sợ ngươi, nói cho ngươi biết, Mộ Dung Hinh ta đời này không sợ bất cứ ai. Người khác xu nịnh ngươi vài câu, thì ngươi thật sự tưởng rằng mình là Ninh vương phi sao? Đúng là buồn cười!»

«Ấy? Ta không là Ninh vương phi, vậy chẳng lẽ ngươi là Ninh vương phi sao?» Khóe mắt Tô Tất cong cong, nở nụ cười mỉa mai.

«Ngươi –» Mộ Dung Hinh hừ mạnh một tiếng, vung chiếc roi trong tay, «Ngươi chẳng qua chỉ là một vương phi bị thất sủng mà thôi, trong lòng Ninh vương căn bản là không có ngươi, ngươi còn không biết liêm sỉ cho rằng mình giỏi lắm, thật, buồn, cười!»

Mộ Dung Hinh vừa dứt lời, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng ho khan, một nam tử xinh đẹp như hồ ly xuất hiện, không cần phải nói, đó chính là nam chính mà các nàng nhắc đến, Ninh vương điện hạ.

Hắn quay về phía Mộ Dung Hinh nở nụ, chậm rãi nói: «Lời ngươi nói, rất thú vị, hình như bổn vương nên cẩn thận suy xét vấn đề này.» Giọng nói của hắn dịu dàng, trầm thấp tà mị.

Ninh, Ninh vương điện hạ? Mộ Dung Hinh lúc đầu nhìn thấy Ninh vương xuất hiện, vẻ mặt vô cùng phức tạp, ngượng ngùng, kích động, kính sợ, kinh hãi……Nhưng khi nàng nghe xong lời Ninh vương nói, lập tức mở cờ trong bụng, yên lòng. Nàng đã nói mà, Ninh vương không hề hứng thú với Tô Tất, nàng nói một chút cũng không sai. Nàng không nhịn được mà vênh cằm, kiêu căng ngạo nghễ nhìn Tô Tất.

Nhưng phản ứng của Tô Tất lại hoàn toàn khác so với suy đoán của Mộ Dung Hinh, nàng không tức giận cũng không phẫn nộ, trên mặt trái lại xuất hiện sự thương hại, đúng vậy, chính là vẻ mặt thương hại. Nàng ta đang thương hại nàng sao? Thấy Ninh vương đối xử với nàng không chút kiêng dè, nên hối hận sao?

Ninh vương ôn nhu mở miệng, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng như ngọc, như hoa đào tháng ba làm say lòng người, «Ngươi lại đây, bổn vương phải thưởng cho ngươi mới đươc.» Tuy nói thế, nhưng đáy mắt hắn lại sâu không lường được, khiến người khác đoán không ra tâm tư của hắn.

Mộ Dung Hinh nghe vậy, trên mặt hiện lên sự thẹn thùng, không để ý đến một tia tàn ác khẽ vụt qua trong đáy mắt Ninh vương.

«Không được đi!» Mộ Dung Minh bắt lấy cánh tay của Mộ Dung Hinh, lạnh giọng quát. Không biết vì sao, hắn đột nhiên có một dự cảm không tốt.

«Nhị ca, huynh buông muội ra, huynh nếu không buông, đừng trách muội trở mặt!» Đáy mắt Mộ Dung Hinh hiện lên một tia sốt ruột. Trước kia không phải là chưa từng được gặp Ninh vương, nhưng hắn luôn lạnh nhạt với nàng, mà lần này lại chủ động gọi nàng đến gần, nàng sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy?

«Hinh nhi?» Mộ Dung Minh nhíu chặt mày.

«Nhị ca, đừng ép muội phải động thủ!» Mộ Dung Hinh dùng sức, giãy ra khỏi sự níu giữ của nhị ca, một mạch chạy đến bên Ninh vương, tựa hồ như không cẩn thận mà đẩy Tô Tất ra xa.

Tô Tất không nói gì nhìn trời.

Nàng dù sao cũng là Ninh vương phi, là chính thất của Ninh vương, Mộ Dung Hinh cho dù muốn câu dẫn Ninh vương, có thể đừng lộ liễu như vậy không?

«Ninh vương, người gọi ta……có chuyện gì?» Mộ Dung Hinh vẻ mặt thẹn thùng, giọng nói ỏn ẻn, khiến Tô Tất nổi lên một tầng da gà.

«Bổn vương tất nhiên là muốn……» Ninh vương cười ấm áp, đáy mắt hiện lên sự lạnh lùng tà mị, xinh đẹp đến điên cuồng, khóe miệng cong lên một nụ cười tuyệt mỹ, «Tiễn ngươi một đoạn.»

Bàn tay hắn khẽ nâng lên, mỗi một động tác đều tao nhã quý phái. Lúc Mộ Dung Hinh đang nghĩ rằng Ninh vương muốn xoa má của nàng để khen ngợi, thì nàng đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhũn vô lực, tê liệt ngã xuống đất –

Ninh vương đứng bên cạnh nàng, nhưng hắn chỉ khoanh tay mà nhìn, không có ý tiến đến đỡ nàng, khí thế mười phần, trầm ổn hung ác, vẻ mặt bình tĩnh. Giờ đây, trong mắt hắn còn đâu nửa phần ôn nhu phong tình? Ánh mắt hắn sâu thẳm lạnh như băng, cái rét như cắt da cắt thịt, trên người lộ ra khí chất lạnh lùng kiêu ngạo của hoàng thất.

«Hinh nhi!» Mộ Dung Minh đau đớn hô lên một tiếng, nhanh như chớp chạy đến, nhưng vẫn không kịp đón lấy thân thể mềm mại của Mộ Dung Hinh, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ngã xuống.

Mộ Dung Minh ôm lấy Mộ Dung Hinh, hô hấp của nàng vô cùng yếu ớt, hơi thở mỏng manh, toàn thân không ngừng run rẩy, dường như đang đau đớn đến tột cùng.

«Ninh vương điện hạ! Ngươi rốt cuộc đã làm gì nàng!» Mộ Dung Minh lạnh mặt căm tức nhìn Ninh vương.

«Chỉ là làm tan khí hải của nàng mà thôi, không ảnh hưởng đến tính mạng, ngươi gấp làm gì?» Giọng nói của Vệ Lăng Phong rất mềm rất nhẹ, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, như muốn nói, chỉ là đâm nàng một phát thôi, có gì nghiêm trọng đâu chứ.

Tan khí hải…….Tan khí hải……Ba chữ này liên tục vang lên bên tai mỗi người.

Tan khí hải có nghĩa là gì? Có nghĩa là võ công tu luyện mấy năm của Mộ Dung Hinh toàn bộ đều đổ sông đổ biển, chỉ có vậy thôi thì không nói, nhưng nàng sau này còn không có khả năng luyện võ. Bởi vì khí hải đã bị đánh tan, làm sao có thể chứa linh lực được nữa?

«Ngươi dựa vào cái gì? Nàng chỉ là tiểu hài tử nóng tính, nói vài câu tức giận mà thôi, ngươi sao lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy!» Mộ Dung Minh siết chặt nắm tay.

«Họa là từ miệng mà ra.» Ninh vương vẫn cười nhẹ nhàng như trước, giọng nói ôn nhu thanh nhã, nhưng bên trong lại lộ ra sự lạnh lùng thản nhiên, tà mị âm nhu, sâu không lường được.

«Mộ Dung phủ chúng ta không phải loại dễ bị ức hiếp, chuyện hôm nay, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, các ngươi cứ chờ mà xem!» Mộ Dung Minh vẻ mặt đau đớn ôm lấy Mộ Dung Hinh, xoay người bước nhanh rời đi. Muội muội này của hắn mặc dù bình thường kiêu căng ngang ngược, nhưng dù sao cũng là người mà hắn chiều chuộng tử bé, hắn tận mắt nhìn nàng lớn lên, nhìn nàng gian khổ luyện võ, nhưng hôm nay……….Không thể bỏ qua, tuyệt đối không thể!

5 bình luận về “Đặc Công Cuồng Phi _ Chương 60 (3)

Bình luận về bài viết này